Hoa phượng mùa hè - Một phần ký ức không thể quên!

Hè nhớ hàng phượng già

Đã vào mùa hè. Nắng gắt thế này rồi mưa bất chợt đổ xuống như trong phim, có đoạn mưa được quay cận cảnh. Và đó là điển hình của miền Nam.
Phượng nở sớm
Đi vào mùa hoa phượng
Mùa này hồi nhỏ Sài Gòn có rất nhiều phượng, loài cây tượng trưng cho mùa hè được trồng rất nhiều trên các con đường, công viên, sân trường. Tôi vẫn nhớ những con đường nhiều phượng tôi đi qua trong buổi chiều, màu hoa phượng nở đỏ rực cùng tiếng ve kêu tưng bừng trong không gian xanh rộng lớn.

Tiếng ve buồn

 

Nhiều người nói tiếng ve buồn, nhưng riêng tôi không thấy buồn hay vui, mà là một thứ âm thanh khẩn thiết, leng keng trong nắng, trong mưa, rất đặc trưng báo hiệu mùa hè đến. Sài Gòn bây giờ rất ít phượng, nhiều trường học cũng đã chặt bỏ loài cây gắn liền với tuổi học trò nở hoa như muốn thắp lửa rực trời khi hè về. Khi tiếng ve kêu râm ran trên những hàng me và những cây phượng già trổ bông đỏ rực, tôi lại bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm một thời còn ngồi trên ghế nhà trường cấp ba. Nhớ con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm cắt ngang hai trường cao đẳng, trung học: Trưng Vương, trường Võ Trường Toản. Trường Trưng Vương ngày ấy dành cho nữ sinh, trường Võ Trường Toản dành cho nam sinh. Khi tan trường, đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rợp bóng áo dài trắng của nữ sinh và áo sơ mi trắng của nam sinh hai trường này.
Nhưng mùa hè tới, cánh cửa trường đóng lại, đi qua đây không còn một bóng áo dài trắng, áo trắng, đường Nguyễn Bỉnh Khiêm vắng tiếng cười học trò mà chỉ còn tiếng ve kêu râm ran trên những con đường rợp bóng người. cây dầu, cây phượng. Đặc biệt là những cây cổ thụ bên hàng rào vườn thú và vườn bách thảo, một giai điệu gợi bao kỷ niệm, làm tim tôi loạn nhịp và bất giác dừng xe lại, nghe tiếng ve kêu cùng nhau vừa buồn vừa tiếc. Đó là ký ức tuổi học trò của thời áo trắng, nơi mùa hè gieo vần chia tay, rời trường, rời lớp cuối cấp. Tuổi học trò tôi thuở ấy chắc chắn sẽ không bao giờ quên được hình ảnh dễ thương của những năm tháng đẹp nhất đời người khi bước qua khung cửa trường xưa nhìn hàng phượng già. Nhưng giờ đây, nếu ai để ý sẽ thấy Sài Gòn sáng dần lên với những hàng phượng nở hoa đỏ rực khi hè về. Có nhiều con đường không có lấy một cây phượng. Thay vào đó là những con đường trơ ​​trọi bóng cây xanh, chỉ có nắng, tắc đường và bụi kinh khủng. Nếu cây xanh biến mất, kể cả hoa phượng đỏ mùa hè, mà chỉ còn lại những ngôi nhà phố và những con đường nhựa, không khí sẽ bị ô nhiễm, tiếng xe cộ gầm rú át đi tiếng ve gọi hè. Ngày đi học, muốn đi dưới tán hoa phượng đỏ sẽ tiếc biết bao. Bởi vậy, nếu có dịp dạo bước trên những con đường vắng bóng cây xanh ở Sài Gòn vào mùa này, tôi sẽ tìm cách đi đi lại lại quanh khu vực Công viên Tao Đàn để lắng nghe những tán phượng hiếm hoi còn sót lại. và lắng nghe tiếng ve kêu trên tán phượng. Không chỉ ở Sài Gòn, ở quê tôi bây giờ, khó mà tìm được một cây phượng trên đường hay trong sân trường. Mùa hè luôn nắng gắt, mưa như trút nước, những con đường nhựa nông thôn loang lổ loang lổ chỉ sau vài mùa mưa nắng, lộ ra nằm ngổn ngang vật liệu xây dựng, thoát nước khiến đường càng thêm xơ xác, nắng bụi, lầy lội. chỉ sau một lần tắm. Tuy nhiên, mặt đường nhiều ổ gà, ổ voi này vẫn trơ trơ, không một bóng cây chứ đừng nói đến cây phượng từ thời thơ ấu của tôi. Trong khi đó, những ngôi nhà chen chúc trên mặt tiền đường đã có tuổi bê tông, hứng bụi theo những cơn gió thoảng qua. Tôi nóng lòng muốn xem mình có thể vùi đôi chân trần trên cát ướt, giẫm lên hoa phượng rơi sau mưa và nghe tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây xanh ở quê tôi xa đến đâu. Mấy hôm tôi cố ý lái xe trên con đường đến trường tiểu học nơi tôi thi năm hai, tôi thi hết năm nhất, tôi ngồi nửa năm sau, rồi tôi vào Sài Gòn học năm bảy. Tôi lờ mờ nhận ra con đường cũ băng qua cánh đồng rộng hai cây số mà khi gió từ hướng sông làng thổi qua cánh đồng, mạnh đến nỗi có thể cuốn tôi đi. Bây giờ con đường này chạy giữa hai dãy nhà trước sau, xung quanh là vườn dừa nối tiếp vườn dừa bạt ngàn. Có ruộng chưa kịp trồng dừa đã đào ao nuôi tôm tự phát, dàn quạt tạo oxy khi cho tôm ăn nằm trơ trọi trên mặt ao xanh thẫm. Màu của nước muối khai thác từ mạch sâu dưới lòng đất đã được xử lý bằng thuốc, hóa chất trở nên trong, không còn màu của tự nhiên. Và suốt con đường trường xưa em chẳng thấy cây phượng nào. Ngay ngôi trường em học ngày xưa giờ đã thành trường mầm non, phòng ốc khang trang hơn chứ không còn ba gian phòng tranh vách nứa như xưa. Nhưng điều làm tôi thực sự ngạc nhiên là không có một cây phượng nào. Tôi xúc động lắm, như người đang nghĩ về màu hoa phượng lâu lắm rồi, lâu lắm rồi khi mùa hạ sắp đến.

Nội dung bài viết:

    Đánh giá bài viết: (281 lượt)

    Bài viết liên quan

    Phản hồi (0)

    Hãy để lại bình luận của bạn tại đây!