1/ Ý thức từ thiện của người Việt Nam rất cao nhưng thái độ đối với từ thiện còn rất hạn chế.
Một điều đáng mừng là đại đa số những người tham gia khảo sát (81%) đều cho rằng từ thiện là hoạt động cần thiết cho sự phát triển của an sinh xã hội và chia sẻ rằng họ đã ít nhiều cho đi trước hoạt động từ thiện (c thật sự rất khó sửa, nhưng giả sử tất cả người được phỏng vấn trả lời trung thực về hành vi của họ). Con số này cho thấy người Việt Nam có tinh thần đoàn kết rất cao. Hãy tự hỏi, khi nói đến từ thiện, bạn sẽ nghĩ đến ai? Nếu câu trả lời của bạn là quyên góp cho người nghèo, người tàn tật và người bị ảnh hưởng bởi thiên tai, thì bạn cũng giống như hầu hết những người trả lời khảo sát trên. Cụ thể, 80% ý kiến cho rằng đối tượng nhận từ thiện là người nghèo, người tàn tật. Hình thức cho của họ thường là trực tiếp bằng tiền mặt hoặc những nhu yếu phẩm cần thiết cho những hoàn cảnh khó khăn này. Tinh thần “lá lành đùm lá rách” rất được coi trọng ở nước ta. Điều cần nói ở đây là các hoạt động từ thiện mang tính chất phát triển con người ít được nhắc đến khi TNV chia sẻ với người phỏng vấn. Thông thường, chỉ có 7% người tham gia khảo sát đề cập đến hiến máu, 11% đề cập đến bảo vệ môi trường (một vấn đề mà tôi tin là nguyên nhân của nhiều thảm họa thiên nhiên) và 24% các hoạt động khuyến khích giáo dục khác (thiếu giáo dục là một trong những nguyên nhân chính của nghèo đói) ). Những con số trên có thể cho thấy, ở một mức độ nào đó, quan điểm của người Việt Nam về từ thiện vẫn còn khá hạn hẹp, chỉ tập trung giải quyết những vấn đề trước mắt hơn là vấn đề gốc rễ.

2/ Người Việt Nam làm từ thiện với hy vọng lòng nhân ái sẽ được “đáp trả” lại cho mình.
Từ việc giúp đỡ hàng xóm cho đến quan niệm mình khỏe mình giúp mình, hoạn nạn mình giúp lại. Cho đến khi làm từ thiện với niềm tin tôn giáo rằng những hành động này sẽ được chư thiên, chư Phật nhìn thấy và sau đó chúng ta sẽ được hưởng phước lành ở một thế giới khác. Nói chung, đây là một nguyện vọng chính đáng và có thể nói là một phần quy luật của thế giới con người chúng ta. Nó cũng có ý nghĩa tích cực vì những cá nhân trước đây từng rơi vào hoàn cảnh khó khăn và vượt qua khó khăn nhờ làm từ thiện thường làm từ thiện nhiều hơn vì họ cảm thấy mắc nợ xã hội và đã đến lúc phải đền đáp. Một cử chỉ rất hay khiến tôi nhớ đến bộ phim Hãy cứ tiếp tục, trong đó những việc làm tốt được lan truyền rộng rãi. Mặt khác, các nhà từ thiện trước đây rất tích cực khi gặp khó khăn nếu không nhận được sự giúp đỡ từ cộng đồng, sau khi kinh tế phục hồi, họ sẽ đặt câu hỏi về hoạt động của hệ thống từ thiện, do đó quyên góp ít hơn. Khi đọc trường hợp này, tôi nhận ra rằng một bộ phận người Việt Nam làm từ thiện với tinh thần rất tự tin (làm từ thiện bằng cách sống hòa bình, khá giả và mong rằng khi khó khăn, mình là người được giúp đỡ. Điều thú vị ở đây là Việt Nam là một trong những nước có tỷ lệ tham gia bảo hiểm khá thấp trên thế giới).
3/ Từ thiện ở nước ta thiếu niềm tin, kiểu “mì ăn liền”.
Mặc dù có tới 80% người tham gia cho biết họ rất quan tâm đến hoạt động từ thiện và cho rằng từ thiện là hoạt động giúp ích cho xã hội tốt hơn. Tuy nhiên, niềm tin chung của cộng đồng (hoặc ít nhất là những người tham gia khảo sát) đối với các tổ chức kêu gọi đóng góp (bao gồm cả chính phủ và nhà nước) vẫn chưa thực sự cao. Điều này được chứng minh bằng thực tế là nhiều nhà hảo tâm vẫn muốn đánh giá trực tiếp người nhận viện trợ. Điều này thúc đẩy phần lớn các khoản quyên góp từ thiện cho các cá nhân địa phương, những người cho nhiều hơn. Điều này cũng giải thích tại sao các tình nguyện viên khảo sát từ nông thôn và khu vực có thu nhập thấp đến trung bình thường không chọn các tổ chức phi chính phủ để quyên góp, mặc dù các tổ chức này hoạt động hiệu quả hơn và cố gắng giải quyết các vấn đề cơ bản hơn. Lý do thường được đưa ra là người dân chưa hiểu thuật ngữ “tổ chức phi chính phủ” nghĩa là gì. Thậm chí, có người cho rằng đây là những tổ chức chống phá nhà nước, chính quyền và tung tin thất thiệt. Chưa kể hiệu quả của những tổ chức này cần có thời gian để quan sát chứ không thể có ngay như tặng thùng mì cho một gia đình khó khăn mà họ quen biết trong làng, tôi gọi đó là kiểu từ thiện “mỳ ăn liền”. Đây cũng là điều khó tránh khỏi bởi theo khảo sát, vẫn có nhiều người tham gia cho biết họ nhận được thông tin kêu gọi từ loa đài, tivi, một nguồn thông tin thụ động, thay vì những nguồn thông tin chủ động, năng động hơn như internet. Ngoài ra, mặc dù tổ chức từ thiện là một tổ chức, nhưng chắc chắn sẽ có chi phí hoạt động cho nó, điều mà những người chưa tìm hiểu sẽ không hiểu. Các tổ chức này sẽ khó tiếp cận với sự đóng góp của mọi người khi họ vẫn tin rằng họ muốn 100% số tiền quyên góp của họ được chuyển đến những người cần. Bởi vì sẽ cần rất nhiều nhân lực để đảm bảo rằng một chiến dịch từ thiện đạt được mục tiêu của nó.
Nội dung bài viết:
Bình luận